Tuyển Tập Truyện Ma Kinh Dị – Quyển 2: Đêm Đào Mộ

Đêm Đào Mộ

Tác giả: Kim Tam Long

Chín giờ ba mươi phút tối, không một bóng người qua lại.

Ngồi tựa vào gốc cây đa ven con đường làng tối mờ mịt, Cường sốt ruột như có lửa đốt trong lòng. Chưa bao giờ hắn thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến như vậy. Tâm trạng bồi hồi, khuôn mặt không giấu được vẻ căng thẳng, Cường lóng ngóng rút ra bao thuốc lá nhăn nhúm, moi một điếu gắn lên môi. Cái bật lửa vừa mở, loáng thoáng khuôn mặt đỏ ửng của hắn cùng chai rượu bên cạnh đã uống gần quá nửa.

Hắn rít liên tục từng hơi, nhả khói cùng tiếng thở dài thườn thượt.

Gió ào ào thổi tới từng cơn, vài tia chớp ngoằn ngoèo loé lên như muốn xé toạc bầu trời đen thẫm.

“Sắp có giông bão. Càng tốt!”

Hắn khẽ lẩm bẩm.

Chỉ sau đêm nay thôi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi. Hắn sẽ có tiền trả nợ cho ông bố ham mê cờ bạc, có tiền sửa lại căn nhà xiêu vẹo.

Và quan trọng hơn, sẽ có tiền để hỏi cưới Lan, người con gái xinh đẹp nhất làng mà hắn đã yêu từ lâu.

***

dem-dao-mo

Đã nhiều lần đến nhà Lan chơi và ngỏ ý muốn làm đám cưới, nhưng bố mẹ cô luôn tỏ vẻ coi thường, nhiều lần còn nói bóng gió trước mặt Cường:

– Con gái lấy chồng thì phải chọn người có điều kiện về kinh tế để sau này bớt khổ. Chứ đừng mù quáng, vì tình yêu mà lấy người không có công việc ổn định, lông bông nghèo kiết xác ra, lấy gì mà sống? Lúc đó rồi suốt ngày ngồi chửi rủa, nhiếc móc nhau, hối hận không kịp đâu con ạ.

Giọng nói của bà Huệ, mẹ người yêu, vẫn ám ảnh trong tâm trí hắn:

– Vợ chồng tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái. Hơn hai mươi năm nuôi nó khôn lớn, xinh đẹp thế này nên tôi không muốn sau này con tôi phải khổ. Nếu anh có công việc ổn định, gia đình đàng hoàng tử tế, chúng tôi chẳng cấm cản làm gì vì biết anh cũng yêu thương cái Lan thật lòng. Đằng này…Mà thôi, anh tự ngẫm lại hoàn cảnh nhà mình đi. Ba mươi tuổi đầu rồi, thử hỏi anh có cái gì?

Lúc đầu nghe, hắn thấy buồn và tự ái lắm, nhưng nghĩ cho cùng thì bà ta nói cũng đúng…

Sinh ra vốn đã thiệt thòi hơn người khác, mẹ mất sớm, bố hắn buồn chán lao vào rượu chè cờ bạc, tưởng rằng đó chỉ là giây phút nhất thời để giải sầu, nào ngờ ngày càng ngập sâu hơn khiến nhà vốn nghèo lại càng thêm thiếu thốn. Làm được bao nhiêu tiền, hắn phải lo trả nợ tiền thua bạc, nợ nần cho ông bố. Trong khi bằng tuổi hắn, bạn bè đã có của ăn của để đầy đủ, ngẫm phận mình cứ mãi long đong lận đận, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội thay đổi cuộc đời…

Cường khẽ liếc nhìn sang người yêu, thấy cô cúi mặt xuống có vẻ như đang lúng túng khó xử.

Hắn nói với bà Huệ, thái độ cứng rắn:

– Cháu hứa với cô, đến cuối năm nay sẽ ổn định công việc và dọn ra sống riêng. Cháu sẽ có nhiều tiền để lo cho Lan đầy đủ, cô hãy tin ở cháu…

Vội xua tay ngắt lời, giọng bà lớn hơn:

– Thôi, thôi! Lúc nào tôi cũng thấy anh hứa “sẽ thế này, sẽ thế kia…” mà rồi chẳng biết bao giờ anh mới làm được. Cái người có tiền chẳng cần phải hứa thì người khác vẫn tin. Kẻ chẳng có gì thì suốt ngày chỉ biết hứa hẹn.

Vừa nói bà vừa đứng dậy bỏ vào trong buồng:

– Từ giờ trở đi, mong anh hãy buông tha con gái tôi. Sau này, hãy tìm người nào phù hợp với hoàn cảnh của mình. Đừng mơ mộng hão huyền nữa, đũa mốc chẳng thể nào chòi được mâm son đâu. Mời anh về cho!

Lan dù yêu thương Cường, nhưng hàng ngày nghe mẹ thủ thỉ, lâu dần cũng xuôi tai. Nhìn mấy người bạn thân của mình, ai lấy chồng giàu nhìn đều có vẻ sung sướng, ăn ngon mặc đẹp. Kẻ lấy chồng nghèo thì trông nheo nhóc, buôn thúng bán bưng, lo chạy ăn từng bữa. Chứng kiến sự thật hiện ra trước mắt, cô càng đắn đo cân nhắc hơn chuyện tình cảm của mình.

“Nghèo thì hạnh phúc không bao giờ bền lâu được đâu con. Hãy nhớ điều đó.”

Mẹ cô khuyên như vậy.

Lan bắt đầu lưỡng lự, nửa muốn chia tay, nửa muốn cho Cường thêm thời gian. Nếu vẫn không gây dựng được sự nghiệp gì, cô sẽ lấy Thắng. Một anh chàng có tương lai sáng lạn, con của ông phó chủ tịch xã, là người mà bố mẹ đã lựa chọn. Và quan trọng hơn, chính Thắng cũng để mắt tới cô từ lâu. Tuy hình thức anh ta xấu xí, có thể bây giờ cô không yêu người ta, nhưng sau này cuộc sống vợ chồng gắn bó, biết đâu mọi chuyện sẽ thay đổi…

Tối hôm đó, tiễn Cường ra tận ngoài đường làng, cô ngập ngừng nói:

– Anh hãy dành thời gian mà lo cho công việc của mình đi. Chúng ta không nên gặp nhau nhiều làm gì…

Thấy cách nói chuyện của người yêu có vẻ lạnh nhạt, xa cách. Cường vội nắm chặt bàn tay cô, nói như gắt lên:

– Này, thái độ của em là sao đấy? Ngày trước em đã hứa với anh những gì? Chẳng phải chính em nói rằng dù hoàn cảnh thế nào, em vẫn muốn làm vợ anh sao…

Bối rối gỡ tay Cường ra, cô vùng vằng giải thích, giọng chất chứa nhiều ấm ức, chua xót:

– Thì đúng là thế, nhưng sống cũng phải thực tế một chút. Ba năm yêu nhau, tôi chờ đợi anh ổn định công việc, nhưng thử hỏi đến bao giờ? Đến bao giờ? Anh trả lời tôi đi!

Cường ấp úng hơi cúi mặt xuống.

Rơm rớm nước mắt, Lan nói tiếp:

– Nhà cửa thì dột nát, thiếu thốn. Bố anh thì suốt ngày cờ bạc, lúc không cờ bạc thì rượu chè, phá phách, chửi bới. Tôi nghĩ cho anh, nhưng anh cũng phải nghĩ cho cuộc đời tôi chứ…

Cường nghe người yêu nói bỗng thấy lòng nặng trĩu. Hắn xuống giọng an ủi:

– Anh sẽ có tiền, em cứ yên tâm và chờ một thời gian ngắn nữa thôi. Mình sẽ lên phố huyện sống, anh hứa đấy!

Lan im lặng quay vào trong nhà. Tâm trạng hỗn độn, khó xử, vừa thương Cường nhưng cũng lo cho số phận của mình.

Cường nói với theo:

– Anh hy vọng em cũng sẽ giữ đúng lời hứa với anh, chúng ta sẽ sớm làm đám cưới…

***

Kể từ đó, Cường siêng năng, cần mẫn làm đủ mọi công việc khác nhau để kiếm sống, nhưng dành dụm được chút nào là lại có việc phải dùng đến tiền ngay. Mấy tháng trước, có được mười lăm triệu, một số tiền khá lớn đối với hắn, phải vất vả lắm mới tích luỹ được từ công việc làm thợ xây.

Chưa kịp vui mừng bao lâu thì bố hắn ốm nặng phải chuyển lên bệnh viện huyện để điều trị bệnh gan do uống quá nhiều rượu. Hai tháng nằm viện, công việc của hắn phải bỏ dở để chăm sóc ông, số tiền cũng theo đó mà cạn hết.

Khó khăn chồng chất khó khăn, nhiều lúc hắn chỉ biết oán trách ông trời sao đối xử với mình như vậy. Người ta lập nghiệp còn có nền tảng căn bản là gia đình, không có vật chất thì cũng được tinh thần. Đằng này, hắn chỉ có một con số không tròn trĩnh và một gánh nặng đang quằn vai mà thôi.

Sau khi ra viện, Cường tỏ thái độ nặng nhẹ với bố vì những bức xúc, khó khăn mà ông gây ra cho mình.

Ông Lâm cũng nhận thấy lỗi lầm của mình nên nói:

– Bố biết là con vất vả nhiều rồi. Từ giờ trở đi, bố hứa sẽ dần dần bỏ rượu, bỏ cờ bạc để con yên tâm làm ăn. Nhưng…

Cường ngẩng đầu lên, hỏi:

– Còn nhưng với nhị gì nữa? con không cần bố phải kiếm ra tiền, chỉ cần bố ngồi ở nhà nghỉ ngơi, đừng để con phải xấu hổ với gia đình Lan là được. Con chỉ cần thế thôi, chẳng lẽ cũng không được nữa?

Ông Lâm xua tay, mặt méo xệch vẻ hối hận:

– Bố bỏ được, bỏ được. Nhưng bây giờ, bố còn nợ người ta hai mươi triệu nữa…chỉ cần con giúp bố trả…

– Hai mươi triệu? Bố điên à? Bố có biết là số tiền đấy lớn thế nào không?

Nghe Cường gắt lên, mắt long sòng sọc giận dữ. Ông Lâm cúi gầm mặt xuống, lẩm bẩm giải thích:

– Bố biết là bố sai rồi. Ở tuổi này đáng lẽ phải là chỗ dựa tinh thần cho con, thế mà bố lại phạm phải sai lầm lớn. Cũng chỉ vì muốn có nhiều tiền để sửa sang nhà cửa cho đàng hoàng với người ta…

Ông Lâm ngừng lại, thấy con trai đang nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa. Đặt tay lên vai Cường, giọng ông buồn bã trầm ngâm:

– Con đừng tưởng bố không quan tâm để ý chuyện gì. Bố biết người ta coi thường nhà mình nghèo nên chưa đồng ý chuyện giữa con và cái Lan. Chính vì vậy bố cảm thấy mình bất lực, chán nản. Tuổi già chẳng còn nhiều khả năng để đi làm kiếm ra tiền, bố đành trông chờ vào cờ bạc để tìm chút may mắn, nếu được thì còn có thể lo cho con phần nào. Ai ngờ, càng làm con phải thêm khổ…

Cường thở dài, quay lại nhìn bố với ánh mắt thông cảm hơn.

– Thôi được rồi, con sẽ cố gắng giúp bố một lần cuối cùng. Sau này bố hãy để con yên ổn, con cũng cần phải có cuộc sống riêng của mình. Con mệt mỏi lắm rồi…

Nhờ sự tháo vát, chăm chỉ và cơ duyên đưa đẩy, Cường xin được vào trong đội tổ chức tang lễ của xã.

Thu nhập ban đầu chưa nhiều nhưng ổn định và đỡ vất vả hơn, hắn cũng tạm bằng lòng như vậy. Tuy trong lòng vẫn day dứt vì sẽ phải mất nhiều thời gian để tích luỹ vốn. Liệu rằng Lan có chờ được đến lúc đó hay không.

Mấy hôm trước, đến làm đám tang nhà ông Hải, một ông chủ xưởng gỗ giàu có tiếng trong làng.

Một điều kỳ lạ mà hắn phát hiện ra khi cùng gia đình đặt thi thể ông Hải vào trong quan tài, một chiếc nhẫn vàng lớn đeo ở ngón giữa tay trái và một sợi dây chuyền to hơn hai cây vàng có gắn đá quý lòng thòng lộ ra qua lớp áo sơ mi. Chỉ cần nhìn qua kích thước, hắn cũng tính được trị giá khoảng trăm triệu tiền mặt nếu bán đi.

Vàng chôn cùng người chết, một điều vừa lạ vừa quen, không biết đó là do tâm nguyện của ông Hải trước khi nhắm mắt, hay chỉ đơn giản là gia đình muốn giữ nguyên những đồ trang sức quý giá mà lúc còn sống, ông rất yêu quý. Có thể vì lý do đó nên giờ không ai dám tháo ra để linh hồn ông được yên tâm, an nghỉ nơi chín suối. Nhưng có thể vài năm sau bốc mộ, họ sẽ mang số vàng này về.

Nhưng dù lý do gì thì Cường cũng chẳng quan tâm và không cần tìm hiểu, hắn chỉ biết rằng đây chính là cơ hội đổi đời của mình.

Cái quan trọng nhất với hắn bây giờ là “Tiền”, càng nhiều càng tốt. Tiền có thể thay đổi tất cả. Quan trọng hơn, lúc có tiền sẽ chẳng còn ai dám coi thường mình nữa. Suốt ngày đi làm thuê cho người ta, bao giờ mới giàu. Mà muốn làm kinh doanh để trở lên giàu có thì bắt buộc phải có vốn.

Sau khi suy nghĩ, đắn đo, hắn đã lên kế hoạch cho mình. Một việc làm điên rồ, đào mộ ông Hải để lấy cắp số vàng kia.

Đêm nay là cơ hội tốt nhất để thực hiện, hắn cũng cần phải có tiền sớm, quá nhiều việc đang chờ số tiền này giải quyết.

Cường tính toán rất cẩn thận, sau khi lấy được số vàng này, hắn sẽ không dùng luôn vì như vậy dễ bị nghi ngờ. Tiếp theo, hắn bỏ lên phố huyện, coi như người đi lập nghiệp, sau đó bán số vàng này để lấy một khoản tiền lớn. Ở đó, hắn sẽ tìm thuê một cửa hàng để mở quán café, nước giải khát và đón người yêu lên cùng. Lan sẽ không phải lo nghĩ gì nữa, cuộc sống rồi sẽ khác, tương lai sẽ sáng lạn hơn…

Từ trước đến giờ, những chuyện ma quỷ không làm Cường bận tâm nhiều lắm, vì dù sao hắn cũng chưa nhìn thấy bao giờ.

“Chết là hết.” Hắn nghĩ điều đó trong đầu.

Nếu đào thi thể của người chết lên sợ một thì việc bị người khác phát hiện ra còn làm hắn sợ hơn gấp nhiều lần. Dù hắn tự cho mình hai sự lựa chọn, một là có tất cả để đổi đời, hai là mất tất cả, nhưng đây không phải là chuyện đùa, nhẹ thì bị người nhà họ đánh đập, nặng thì đi tù ít nhất vài năm, đó là điều khiến hắn lo lắng nhất nên phải rất thận trọng khi hành động, không thể để ai nhìn thấy hoặc nghi ngờ…

– Cường, sao mày lại ngồi đây?

Đang miên man suy nghĩ, Cường khẽ giật mình, mắt trợn lên nhìn. Thằng Trọng đang đứng trước mặt hắn, tay đang cầm đèn pin sáng rực.

Cường vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó chịu vì sự xuất hiện không đúng lúc của nó. Tuy công việc của cả hai đều liên quan đến người chết, nhưng khác với đội làm thủ tục tang lễ như Cường, Trọng là tay chuyên làm nghề xây mộ ở làng, biết nhau từ nhỏ nhưng hắn không ưa gì tính cách của thằng Trọng.

Thái độ miễn cưỡng, Cường đáp cụt lủn, lắc lắc chai rượu trong tay:

– Uống rượu. Mày không nhìn thấy à?

Thằng Trọng phá lên cười, gã ngồi bệt xuống đối diện với Cường, cầm chai rượu ngắm nghía, nói:

– Uống rượu ở đây? Một mình giữa đêm sắp giông bão thế này? Mày nghĩ tao tin à?

Cường giật lấy cái chai, thái độ dữ dằn:

– Kệ mẹ tao, tao làm gì cũng đéo liên quan đến mày.

– Ấy ấy, sao nóng thế thằng bạn! Tao chỉ hỏi thăm thôi mà. Chắc có phi vụ gì đúng không?

Ngay lúc phát hiện Cường ngồi ở đây, Trọng đã nhanh chóng đánh hơi được chuyện gì đó. Tuy không rõ ràng, nhưng thái độ của Cường và cái bao tải lấp ló sau gốc cây đa mà ánh sáng đèn pin đã giúp gã nhận ra được nhiều điều bất thường.

Thấy Cường không nói gì, gã thăm dò:

– Có chuyện gì cho tao làm với, dạo này công việc ít quá, chẳng kiếm được là bao. Vợ lại chuẩn bị đẻ nên tao đang cần tiền …

Nghe thằng Trọng nói, Cường ngẫm nghĩ một lúc, định bụng sẽ rủ gã tham gia cùng, dù sao hai người làm sẽ nhanh hơn. Nhưng nếu như vậy sẽ phải chia đôi số vàng đó, mà điều này thì hắn không bao giờ muốn.

Thái độ Cường đã dịu lại. Dù sao cũng phải nhẹ nhàng để tìm cách đuổi nó đi sớm, hắn rít sâu một hơi thuốc, nói theo làn khói phả ra:

– Ừm, nhưng không phải bây giờ. Mấy hôm nữa, có việc gì tao sẽ gọi.

– Vậy thì tốt quá.

Mắt Trọng sáng lên, nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ, gã hỏi:

– Nhưng đêm nay, mày có việc gì cần tao giúp không? Chắc quan trọng lắm hả?

Nghe thằng Trọng dò hỏi, Cường chợt giật thót, lúng túng. Hắn bật cười đánh trống lảng:

– À, không…không… Việc quái gì đâu chứ. Hôm nay gặp nhiều chuyện bực mình, thấy buồn nên ra đây ngồi uống rượu thôi.

Thấy thằng Trọng gật gù, Cường tỏ vẻ quan tâm:

– Mà này, vợ mày đang chửa, chẳng biết trở dạ lúc nào đâu, trời lại sắp giông bão. Thôi về mà trông nom đi, mấy hôm nữa tao gọi cho. Tao sắp làm ăn lớn trên phố huyện, nhiều việc cho mày đấy.

– Ờ, nhớ nhé. Nếu cần gì thì cứ bảo, đợt này tao rảnh lắm.

Trọng cười vui vẻ nhưng mắt vẫn liếc nhìn về phía cái bao tải của Cường, gã đứng dậy:

– Thế thôi, tao phải về đây.

Cường đáp:

– Ừ, tao cũng về luôn đây. Sắp bão to rồi.

Nhìn theo cái dáng thô kệch của Trọng đang cầm đèn pin đi về. Cường thở dài, miệng lẩm bẩm chửi thề mấy câu dù trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ngửa cổ tu ừng ực một hơi dài. Rượu nhanh chóng ngấm vào từng thớ thịt, rạo rực, nóng bừng khắp thân thể làm át đi nỗi sợ hãi mơ hồ vừa kịp le lói. Đầu óc có chút lâng lâng, hưng phấn.

Cái bao tải lớn đặt dưới gốc cây đa, bên trong là cái xẻng, xà beng, chiếc búa, một ít đinh và cái đèn pin. Con dao nhỏ đã giắt bên hông. Từng đó thôi cũng quá đủ để hắn thực hiện công việc của mình, những năm tháng làm thợ xây đã giúp hắn có nhiều kinh nghiệm.

Thận trọng cầm bao tải đứng dậy bước đi, cái bóng của hắn mờ mịt giữa mênh mông màn đêm đang phủ kín…

***

Con đường đất dẫn tới cánh đồng, hay cách gọi khác của dân làng là đường ra bãi tha ma, nơi mộ ông Hải mới chôn cất được mấy hôm. Ban ngày vốn đã vắng vẻ, ban đêm lại càng âm u, heo hút và lạnh lẽo đến rợn người.

“Mình phải nhanh lên, trước khi trời sáng phải làm xong.”

Hắn tự nhủ rồi rảo bước nhanh hơn cùng những cơn gió lộng ào ạt thổi ngược tới, đôi giày thể thao cũ hoà cùng tiếng bụi cỏ đang xào xạc hai bên đường.

Trên bầu trời vẫn loé lên vài dòng chớp chằng chịt, đan xen làm lộ ra bóng vài ngôi mộ, thấp thoáng, ẩn hiện phía trước.

Bất chợt Cường khựng người lại.

Có âm thanh giống như tiếng bước chân vọng tới từ phía sau. Một cảm giác bất an chợt xuất hiện trong đầu, dường như có người đang đi theo.

Cường đứng im, quay ngoắt đầu lại…

Sau lưng chỉ có con đường đất dài hun hút, vài thân cây cổ thủ xoè tán lá theo gió như những cánh tay đang vẫy gọi.

Tiếng ếch kêu ộp oạp từ cánh đồng vọng lại nghe nôn nao, ma mị đến sởn gai ốc giữa màn đêm thanh vắng.

“Ai dám ra đây giờ này chứ?!”

Hắn lẩm bẩm rồi đi như chạy vào trong bãi tha ma.

Sương khói mờ ảo bao phủ hàng trăm ngôi mộ to nhỏ, mới cũ nằm đan xen nhau thành hàng dài, trải dọc theo khắp lối đi.

Càng tiến vào sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo, u ám.

Chẳng khó khăn để tìm thấy ngôi mộ ông Hải giữa vài chục ngôi mộ khác vây quanh, chính hắn đã cùng đội tang lễ ra đây chứng kiến cảnh chôn cất ông. Giống một gò đất cao, được phủ vài vòng hoa viếng đã héo rũ, cỏ dại cũng kịp lớm chớm nhú lên.

Hắn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chân dung ông Hải in trên tấm bia mộ vẫn còn thơm mùi xi măng. Một người đàn ông bảy mươi tuổi có vầng trán rộng, cánh mũi to, nọng mỡ dưới cằm dầy thành tảng. Điểm ấn tượng nhất trên khuôn mặt của ông có lẽ là đôi mắt dữ dằn, luôn nhìn xoáy sâu vào trong tâm can của người đối diện.

Dưới ánh chớp rền vang ẩn hiện, Cường có cảm giác ông Hải đang nhìn mình chằm chằm như đang còn sống khiến hắn lúng túng đứng dậy, không dám đối diện thêm vào đôi mắt dữ tợn đó.

Những ngôi mộ ở đây đều có chiều sâu một mét tám, dài hai mét tám và rộng một mét ba. Với sức lực và kinh nghiệm của hắn, nhanh nhất cũng phải vài tiếng đồng hồ mới có thể đào xong.

Vậy là kiểu gì cũng phải hoàn thành trước bốn giờ sáng.

Cầm xẻng trong tay, theo phản xạ, hắn ráo riết nhìn xung quanh bãi tha ma. Gió vẫn thổi rít lên từng hồi nghe giống như tiếng ai đang than khóc, ai oán.

Nghiến chặt răng, cắm thật sâu lưỡi xẻng vào trong mộ đất, chưa kịp xúc lên thì bỗng nhiên hắn dừng lại, linh tính mách bảo ai đó đang ở xung quanh đây. Lần thứ hai có cảm giác bất an như vậy khiến hắn không thể chủ quan.

Hắn đứng bất động nín thở, đảo mắt theo dõi. Xung quanh chỉ là những ngôi mộ lạnh lẽo, nhấp nhô cao thấp khác nhau. Ánh mắt nheo lại, lướt chậm rãi cẩn thận quan sát và ngay lập tức phát hiện ra một cái bóng đen lấp ló, chuyển động trên lưng ngôi mộ bên cạnh đang nhìn về phía mình.

Rồi bất chợt, từ phía đó gào ré lên: “Meooooo…”

Cường chợt thở dài nhẹ nhõm, một con mèo hoang. Hắn nhặt một viên gạch ném mạnh tới khiến con mèo kêu gầm gừ rồi tức giận bỏ đi.

“Đúng là mèo mả.” Hắn lẩm bẩm chửi rủa.

Người ta nhìn thấy giống mèo đen to lớn gấp đôi loại mèo nhà, thường hay kiếm ăn ở bãi tha ma thì sợ lắm, nhưng đối với Cường, có lẽ nó chỉ là loài thú hoang, không đủ làm hắn bận tâm.

Trong bãi tha ma hoang vắng, lạnh lẽo chỉ có một bóng người. Đôi bàn tay gồng cứng, nổi đầy gân guốc, thoăn thoắt xúc từng xẻng đất đầy ắp hất sang bên cạnh. Men rượu cũng như số vàng ở dưới phần mộ này thôi thúc hắn hơn bao giờ hết.

***

Không rõ mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, người hắn ướt sũng nước vì mưa trút xuống mỗi lúc một nặng hạt. Dừng tay để quệt vệt mồ hôi đang ròng ròng trên trán, hắn thở hồng hộc vì mệt, quần áo đã lấm len bùn đất.

Thấy mắt đã mờ đi, Cường ngồi bệt xuống, lắc mạnh đầu mấy cái kêu rắc rắc. Cảnh vật xung quanh hắn vẫn u ám, mờ mịt, kèm theo những cơn gió giật thổi ào ào như tiếng hồn ma than vãn đang gọi người vọng lên từ dưới mồ đất sâu.

Cường ngửa mặt lên trời, hắn đã lọt thỏm trong cái hố hình chữ nhật.

Chợt phát hiện ra tiếng cộp cộp của đôi giày dẫm trên tấm gỗ. Cường thấy tim bắt đầu đập thình thịch. Hắn lồm cồm bò, dùng hai tay bới những lớp đất mỏng, gạt sang bên cạnh. Rồi vội vàng đứng dậy nhìn một lượt, mắt hắn bỗng sáng lên.

Cỗ quan tài đã lộ thiên.

Quên hết mệt mỏi, Cường cẩn thận đào tiếp xung quanh để lấy chỗ đứng dưới đất.

Xong xuôi, hắn cúi xuống ngó nghiêng, bàn tay vỗ bồm bộp vào nắp quan tài đã được đóng chặt. Hương gỗ mới hoà quện với bùn đất tạo thành mùi hăng hắc làm hắn ngứa mũi, khụt khịt, húng hắng ho vài tiếng.

Xác định vị trí, Cường lấy xà beng lách vào nắp ván, người cong lên rồi ghì xuống dùng hết sức cậy.

Tiếng kim loại xiết vào thớ gỗ rít lên ken két đến rợn óc. Những chiếc đinh bật ra một cách khó nhọc. Cường hít một hơi căng lồng ngực, nghiến răng chèo chẹo, đu cả người đẩy mạnh, cái xà beng khẽ cong lại, kêu một tiếng kịch…

Cái nắp bật tung ra, rung lên một hồi rồi nằm lơ lửng trên thành quan tài. Mùi hôi thối của người chết đang trong quá trình phân huỷ theo không khí thoát ra ngoài, bốc lên nồng nặc.

Theo phản xạ, Cường lùi người, đưa bàn tay lên áp chặt vào mồm. Nhưng cơ bụng đã cuộn lên từng cơn, đẩy thức ăn trong dạ dày dâng tới cổ họng. Không thể chịu nổi nữa, hắn cúi đầu xuống rồi nôn thốc nôn tháo.

Khoảng bốn, năm con chim lợn ở đâu kéo đến, bay xung quanh miệng hố, đập cánh lạo xạo rồi ré lên “éc éc…éc éc…”

Cường thở dốc vì mệt, nước mắt nước mũi giàn dụa, miệng đã cảm thấy chua loét sau khi nôn. Hắn xé vội cánh tay áo rồi quấn chặt quanh miệng, mũi.

Bầu trời chằng chịt ánh chớp, sấm nổ mỗi lúc một nhiều hơn.

Đôi chân Cường rón rén đến gần cỗ quan tài đã mở nắp…

Hắn nheo nheo đôi mắt, thận trọng quan sát với thái độ đề phòng. Nhưng phía bên trong tối lờ mờ không rõ nét, chỉ định hình được một người đang nằm đối diện theo hướng nhìn của mình. Cường run run cầm cái nắp quan tài, cẩn thận dựng ngược lên, áp vào hố đất như sợ sẽ làm nó xước xát, hư hỏng.

Chưa kịp quay người lại, Cường chợt nín thở, không dám luôn nước miếng. Tim đập loạn xạ như muốn vỡ tung lồng ngực.

Có tiếng lục cục, động đậy phát ra bên trong quan tài của ông Hải. Phía trên, đàn chim lợn vẫn lởn vởn bay lượn kêu liên hồi dưới ánh chớp lập loè.

Tiếng động kia chưa hết, hắn đã nghe thấy tiếng thở khò khè, gấp gáp vọng tới như của người nào đó đang muốn gằn giọng lên ngay phía sau lưng mình.

Mồ hôi chợt toát ra từ sau gáy, hơi lạnh nhanh chóng lan toả chạy khắp cơ thể khiến hắn muốn ngã quỵ xuống vì sợ.

Cường cố gắng hết sức để tự trấn an bản thân mình. Nhưng những gì đang xảy ra khiến hắn không thể bình tĩnh được hơn.

“Chẳng lẽ…chẳng lẽ ông Hải vẫn…còn…sống.”

Thoáng nghĩ tới điều kinh khủng đó, miệng của Cường đã run rẩy, mấp máy thành từng tiếng khó nhọc.

“Không…không…Làm sao có thể…có chuyện…chuyện đó…được.”

Thay cho câu trả lời, tiếng xít xít vang lên khe khẽ rồi càng lúc càng to dần, nghe rõ đến từng chi tiết. Âm thanh của những cái móng tay đang cào cấu điên cuồng từng thớ gỗ quan tài như muốn rót thẳng vào tai, khiến gai ốc đã nổi khắp người hắn, tóc gáy cũng đã dựng đứng vì sợ hãi.

Đứng chôn chân dưới hố sâu dù bàn tay đang rón rén đặt lên miệng hố để lấy đà trèo lên. Nhưng tất cả bỗng nhiên lại im bặt, những âm thanh hỗn độn ghê rợn đó chợt biến mất.

Vừa ngạc nhiên vừa tò mò, Cường quay ngoắt đầu phía sau…

Cỗ quan tài vẫn nằm đó, lờ mờ dưới chút ánh sáng ẩn hiện. Mấy con chim lợn đã đậu xuống quanh miệng hố, chúng đang thi nhau bới đất tìm côn trùng ăn.

Cường thở phào nhẹ nhõm: “Mình bị ảo giác rồi. Người đã chết thì làm sao sống lại được chứ. Đúng là thần hồn nát thần tính!”

Hắn khẽ kiễng chân, đầu ngẩng lên nhìn trên miệng hố dù trong đầu luôn khẳng định rằng chẳng ai dám tới bãi tha ma giờ này.

Chiếc đèn pin nhỏ bây giờ mới được lấy ra khỏi bao tải. Hắn cần phải có đủ ánh sáng để lấy số vàng từ người ông Hải một cách chính xác và nhanh nhất.

Cường khom người, chiếu đèn pin bắt đầu từ phía dưới quan tài. Đôi giày da bóng loáng màu đen cùng đôi tất trắng đã ngả màu vàng loang lổ hiện ra dưới ánh sáng, chiếc quần vải căng phồng ôm lấy đôi chân đang trương phồng lên của người chết.

Qua ánh sáng vừa lướt nhanh đến ngực, Cường nheo mắt lại vì vừa thoáng thấy điều gì bất thường. Hắn run run cầm đèn pin từ từ quay lại vị trí đó.

Dưới luồng sáng đang rọi trên vách quan tài xuất hiện chi chít những vết cào xước còn rất mới. Ở dưới hố đất sâu này, chỉ có mình hắn và cỗ quan tài đã mở nắp mà thôi.

Cường chiếu đèn pin về phía bàn tay người chết đang duỗi thẳng, dù biết rằng vô lý nhưng trong đầu vẫn mơ hồ nghĩ rằng ông Hải đã sống lại và dùng móng tay cào vào gỗ để ra hiệu cho hắn biết.

Mắt Cường chợt sáng lên, nỗi sợ hãi mơ hồ chợt tan biến hết khi chiếc nhẫn vàng gắn đá quý đeo trên ngón giữa của ông Hải đang lấp lánh dưới ánh đèn pin.

Như trong cơn mộng mị, hắn quỳ sụp chân xuống rồi rướn người cùng nét mặt háo hức đưa tay chạm vào chiếc nhẫn xoa nhè nhẹ, cảm nhận cái mát lạnh của kim loại quý giá làm hắn đê mê, thèm khát…

“Nó đây rồi. Vàng đây rồi.” Cường lẩm bẩm. “Chỉ ngày mai thôi, cuộc đời của ta sẽ thay đổi, ta sẽ có tiền…rất nhiều tiền…”

Quên cả mùi hôi thối của xác chết, hắn tháo mảnh vải quấn quanh miệng ra rồi dùng răng cắn chặt chiếc đèn pin. Cầm bàn tay lạnh cứng, xám ngắt của ông Hải lên ngắm nghía. Những ngón tay trương phồng nước khiến chiếc nhẫn càng thêm dính chặt đến tận đốt xương khiến Cường loay hoay mãi không rút ra được.

Hắn càng cố dùng sức thì càng làm những mảng da tay của người chết bong tróc, tuột ra từng miếng.

“Éc, éc. Éc éc…”

Bỗng nhiên, Cường giật bắn mình vì lũ chim lợn nháo nhác bay lên, đập cánh kêu loạn xạ có vẻ sợ hãi.

Chưa kịp định thần, hắn đã hốt hoảng đánh rơi chiếc đèn pin khi phát hiện thấy trong cỗ quan tài có một đôi mắt sáng quắc hiện ra nhìn mình chằm chằm.

Cường thốt ra trong tiếng thở hổn hển vì ghê rợn:

“Cái…cái…gì…thế?”

Mặt tái mét nhìn về phía đôi mắt đỏ rực đó, bàn tay luống cuống run rẩy mò mẫm tìm chiếc đèn pin. Nhưng chưa kịp cầm lên hắn đã hét thành tiếng khi một bóng đen chợt lao vút vào mặt mình.

Con mèo như con báo đen thu nhỏ gào rú giận dữ cào cấu khiến máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt làm hắn buốt nhói. Lần đầu tiên gặp phải con linh miêu to lớn như thế, Cường lăn lộn ra sức chống đỡ, đến khi tóm được cổ con vật hung hãn, hắn phải dùng hết sức mới quăng đập nó xuống đất vài phát. Những cái móng sắc hơn lưỡi dao bấu chặt vào cánh tay Cường như muốn xé toạc lớp da của hắn thành từng mảnh.

Hắn nghiến răng bóp thật chặt. Tiếng gầm gừ của nó mỗi lúc một nhỏ dần nhường chỗ cho tiếng chửi rủa của Cường.

Thở dốc từng hơi đứt quãng vì kiệt sức, hắn dùng hai tay quăng con vật to nặng lên miệng hố nhưng không cạn lực, nó rớt bịch vào trong cỗ quan tài, giãy dụa một lúc rồi mới chịu nằm im bất động. Đôi mắt sáng rực của nó tối dần như ngọn nến bị gió thổi tắt rồi hoà lẫn vào màn đêm tăm tối.

Mặc cho máu đang chảy rát buốt, Cường mò mẫm trên xác chết của ông Hải, hắn giật phăng sợi dây chuyền vàng ra khỏi cổ ông rồi sung sướng vo tròn đút vào túi quần.

Sấm chớp bắt đầu nổi lên dữ dội, cả màn đêm đã rực sáng lên bởi những luồng sét hình con rết khổng lồ đang bò ngang dọc trên bầu trời.

Cường chỉ kịp ngước lên nhìn rồi nhanh chóng cầm bàn tay ông Hải tháo nốt chiếc nhẫn còn lại. Nhưng chiếc nhẫn cứ dính chặt không chịu tuột ra.

Không còn cách nào khác, Cường thò vào lưng quần tìm con dao thái lan, bắt buộc phải tháo khớp tay ông Hải để lấy chiếc nhẫn.

Hắn đặt bàn tay xám xịt, lạnh ngắt của người chết lên miệng quan tài, bắt đầu cứa từng nhát một, tạo thành tiếng kim loại cọ vào đốt xương kêu kít kít.

Ngón tay ông Hải sắp rụng rời, miếng da dính vào khiến nó lủng lẳng sắp rơi.

Bỗng nhiên, Cường giật bắn mình khi con mèo đen bắt đầu ngọ nguậy tỉnh dậy, nó gào lên một tiếng rồi nhảy vút ra ngoài.

Xác ông Hải bắt đầu động đậy, những ngón tay giật giật, từ từ xoè ra trong tay Cường. Hắn nín thở vì quá sợ hãi, con dao rơi xuống đất, toàn thân lạnh toát, mặt tái mét không còn hột máu, người run lẩy bẩy lùi dần ra đằng sau.

Nhưng chưa kịp bỏ chạy thì xác chết đã ngồi bật dậy trong cỗ quan tài, bàn tay lạnh cóng của ông Hải tóm chặt lấy cổ tay hắn.

Ngay sau đó là luồng sét từ trên trời dội xuống nhức óc “Uỳnh… Uỳnh…” mưa trút xuống ào ào như thác đổ.

Tiếng hét của Cường vang lên kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ông Hải với đôi mắt đục ngầu toàn lòng trắng mở ra trừng trừng nhìn hắn đầy oán hận.

“Bỏ…bỏ tôi ra…Bỏ bỏ…tôi ra…tôi xin ông.”

Cường vừa thở dốc vừa cố gỡ bàn tay của ông Hải đang siết chặt ra khỏi tay mình. Hắn bám vào miệng hố, đu người trèo thoát thân, một chân chưa kịp nhấc lên đã bị một bàn tay tóm chặt kéo giật ngược trở lại.

“Cứu…cứu tôi…cứu tôi với…Quỷ…Quỷ nhập tràng…”

Phía dưới có tiếng lục bục, gầm gừ vọng lên khiến Cường quá kinh hãi không dám quay đầu nhìn lại. Vừa hét vừa co chân đạp giãy dụa, tay bấu chặt vào miệng hố ngoi lên…

“Uỳnh… uỳnh…”

Sét đánh xuống làm đất văng tung toé khắp nơi, Cường thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng điên loạn rồi mơ màng lịm đi.

Trong cơn mộng mị, hắn nghe thấy tiếng cười ma mị vang lên lanh lảnh từ cỗ quan tài của ông Hải rồi một giọng nói gầm gừ đầy oán hận kèm theo sấm chớp mưa gió ầm ầm của đêm giông bão…

“Trả…vàng…cho…tao…Vàng…là…của…tao…”

Tiếng động bì bõm dưới nước khiến Cường bừng tỉnh. Nước đã ngập gần đầy hố sâu, một cái xác người nằm úp nổi lềnh phềnh ngay phía sau lưng hắn.

Cường nheo nheo đôi mắt nhìn và phát hiện ra thằng Trọng cũng có mặt tại đó, tay cầm đèn pin đang lục lọi tìm kiếm.

“Hoá ra mày đã theo dõi tao từ đầu…Tốt lắm.” Cường nghĩ thầm trong bụng, mắt hắn sáng lên vì vừa nghĩ ra một kế hoạch nhầm đổ tội cho Trọng.

Hắn nhẹ nhàng tụt người xuống hố nước một cách thận trọng để tránh bị phát hiện.

Thằng Trọng cúi đầu, mải mê soi đèn pin xuống hố, nó cũng đang muốn lấy chỗ vàng này, nó vừa tìm vừa nói:

“Tao biết ngay là mày có âm mưu gì rồi. Chỉ không ngờ mày dám đào mộ ông Hải lên để lấy vàng. Nhưng bây giờ tất cả là của tao…”

Cường khẽ giật mình khi thấy giọng của thằng Trọng. Hắn úp mặt xuống nước, vừa thấy tay thằng bạn đang khua khoắng tìm kiếm, Cường vội tóm thật chặt rồi lôi nó xuống.

Trọng chỉ kịp hét thành tiếng rồi mất đà ngã nhào xuống hố sâu. Nhanh như cắt, Cường vội vàng leo lên miệng hố mặc cho tay chân thằng Trọng đang khua khoắng loạn xạ.

Định bụng sẽ ở trên bờ, nếu thấy thằng Trọng ngoi lên, Cường sẽ dìm đầu nó xuống cho chết ngạt dưới nước. Nhưng ở dưới hố sâu đã có chuyện bất thường đang xảy ra.

Tiếng hét của Trọng đang cố gào lên:

“Ma…ma! Cứu tôi với…có ma…có ma…”

Trọng đang chới với, tay bám vào miệng hố nhưng đã bị ai đó kéo tụt xuống. Đôi bàn tay của nó vẫn cố thò lên cầu cứu, vùng vẫy trước khi bị chìm nghỉm dưới đáy huyệt mộ.

Không thấy động tĩnh gì nữa, Cường bò lại gần hơn để kiểm tra. Hắn thở hồng hộc, mắt mở to ra nhìn kinh hãi. Ngôi mộ giờ đã thành một hố nước sâu đục ngầu tanh tưởi nuốt chửng thằng Trọng.

Ngày mai, khi phát hiện ra xác thằng Trọng trong đó, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ rằng chính nó gây ra chuyện này và đã bị chết.

Vừa thoáng nghĩ điều đó trong đầu, Cường đã mỉm cười mãn nguyện. Nhưng chưa kịp đứng dậy, hắn lại giật bắn mình khi từ hố nước nhô lên một cái đầu người to tròn cùng làn da xám ngắt của người chết đang mở trừng đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng về phía hắn.

“Ông Hải…Không, không thể…Không thể nào…”

Hai hàm răng của Cường run lên va vào nhau lập cập

Hắn hốt hoảng bò lùi về phía sau rồi loạng choạng đứng dậy bỏ chạy.

Tiếng cười ma mị lanh lảnh vang lên nghe lạnh xương sống đang vọng theo hắn nhưng mỗi lúc một xa dần cho đến khi hoà lẫn vào tiếng mưa rì rào…

Đôi chân Cường liêu xiêu chạy trên con đường làng nhằm thẳng hướng nhà của Lan.

***

Lan mơ màng nghe thấy tiếng con chó nhà mình đang sủa râm ran rồi chợt tru lên từng hồi. Hai chân cào móng dữ dội vào cánh cửa phòng cô.

Cộc cộc cộc…cộc cộc cộc…

Lan choàng tỉnh dậy, cô chăm chú lắng nghe tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng người gọi khe khẽ tên mình vang lên.

“Cường…” Lan thốt lên. “Có phải anh không?”

“Anh đây, mở cửa cho anh…”

Vội vàng bước xuống giường nhưng đến cửa Lan chợt ngập ngừng, cô hỏi:

“Có…có chuyện gì vậy? Sao anh lại đến đây giờ này?”

“Mở cửa ra. Nhanh lên, anh có tiền rồi…”

“Tiền? tiền gì…”

Lan lúng túng chưa hiểu chuyện, nhưng cũng nhẹ nhàng lật then cửa. Vừa nhìn thấy Cường, cô vội đưa tay ngăn tiếng hét của mình:

– Sao…sao mặt anh nhiều máu thế này?

– Không sao…không sao, anh bị thương nhẹ thôi. Mình phải bỏ trốn khỏi đây.

Nghe người yêu nói, Lan ấp úng:

– Bỏ trốn ư? trời đang mưa gió thế này?

– Anh kiếm được tiền rồi, mình sẽ lên phố huyện làm ăn. Anh sẽ lo được cho em…

– Nhưng tại sao phải là đi ngay bây giờ?

– Anh sẽ giải thích sau. Mình đi thôi…

Vừa nói Cường vừa cầm tay Lan kéo đi khiến cô hoảng hốt giằng lại.

– Từ từ đã…Tự nhiên em thấy lo lắm.

– Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mình phải rời khỏi đây trước khi trời sáng.

Cường vội vàng giải thích. Như để củng cố niềm tin, hắn moi trong túi quần ra sợi dây chuyền vàng đưa trước mặt Lan rồi nói tiếp:

– Anh có tiền đây rồi…Mình sẽ làm đám cưới.

– Anh… lấy ở đâu ra sợi dây chuyền này…Đừng nói là anh đi ăn cắp nhé, nếu không thì…

Cường ngắt lời:

– Không, giờ nó là của chúng ta. Em đừng lo gì cả, mình đi thôi.

– Nhưng…em thấy sợ lắm…Có gì mai hãy nói chuyện…Anh về đi.

Bắt đầu thấy khó chịu, Cường gắt lên:

– Em đuổi anh à? Em đã hứa với anh thế nào? Đây chẳng phải là tiền thì là gì? Mình sẽ làm đám cưới…

Cường lao đến ôm chầm lấy người yêu nhằm kéo cô ra ngoài.

– Buông tôi ra…buông tôi ra. Tôi hét lên bây giờ đấy. Buông ra…buông ra…

Vừa nói, Lan vừa bám vào cửa, lần mò công tắc đèn điện rồi bật lên. Đèn vừa sáng, Cường giận dữ lôi cô ra ngoài cửa, mặc cho Lan gào thét lên inh ỏi rồi ngã ngửa xuống đất.

Tiếng bố mẹ của Lan lục đục tỉnh dậy, bật đèn và bắt đầu chạy sang phòng cô.

Cường hoảng sợ bỏ chạy vì sợ bị phát hiện, hắn nói:

– Anh sẽ không buông tha em đâu, em cứ nhớ đấy! Anh sẽ quay lại để đưa em đi…

***

Đêm hôm sau trong bệnh viện, ngồi bên giường bệnh của con gái. Vừa nhìn thấy chồng bước vào, bà Huệ khóc lóc nói:

– Chẳng hiểu sao, đang yên đang lành nó lại hoá điên dại thế này nữa? giờ tôi biết làm sao đây…

Ông chồng nhìn con gái đang hôn mê, làn da xanh xao, thỉnh thoảng còn giật mình thon thót, ông trách móc:

– Cũng tại bà cấm cản chuyện tình cảm của chúng nó nên mới xảy ra cớ sự này. Tất cả là tại bà!

Bà Huệ sụt sịt:

– Cũng chỉ vì lo cho cái Lan, tôi muốn nó lấy được chồng tử tế. Chẳng lẽ như vậy là sai ư, sao giờ ông lại trách tôi? Mà ông lên công an làm việc thế nào rồi, nhà mình có liên luỵ gì không?

Ông chồng thở dài:

– Bây giờ, công an người ta đã điều tra ra, đêm qua thằng Cường và thằng Trọng đi đào mộ ông Hải để cướp vàng. Thằng Trọng bị chết sặc dưới hố nước mưa, vợ nó còn đang chuẩn bị đẻ…

Bà Huệ há hốc mồm:

– Còn thằng…thằng Cường thì sao, đã tìm thấy nó chưa?

Ông chồng lắc đầu, mặt nhăn lại:

– Tội nghiệp, công an thấy chiếc dây chuyền vàng trong túi quần của nó…

– Thế giờ thằng Cường ở đâu rồi, có bị làm sao không?

Ông chồng ngậm ngùi:

– Thằng Cường cũng chết đêm qua rồi…

Một lúc sau ông mới nói tiếp:

– Nó bị sét đánh vào đầu, xác nổi lềnh phềnh trong mộ ông Hải. Tôi thấy thương và hối hận quá, chỉ mong nó sớm siêu thoát, đừng về ám con gái mình nữa thôi…

Bà Huệ nghe chồng nói xong thì ôm mặt khóc tức tưởi, vừa buồn vừa sợ hãi:

– Thế thì đúng rồi ông ạ. Hèn nào, con gái mình bảo đêm qua mơ thấy thằng Cường hiện về gõ cửa rồi rủ nó đi theo. Đến khi bật đèn lên thì thấy cái đầu của thằng Cường bị vỡ nứt làm đôi, máu vẫn chảy ròng ròng xuống người. Tôi lại tưởng đó chỉ là cơn ác mộng, nào ngờ…Cái Lan sợ quá, hoá điên mất rồi ông ơi…

***

Lan nằm mộng mị trên giường bệnh, cảm thấy người lạnh ngắt khi tiếng gió rít thổi ào ạt bật tung cánh cửa sổ đang ùa vào mình.

Cô từ từ mở mắt khi thấy có bóng người đứng bên ngoài cửa sổ đang gọi tên mình:

“Lan…ơi…! Đi…với…anh…Đi…khỏi…nơi…này…”

Lan hoảng hốt bật dậy thì ngay trước mặt đã thấy Cường cùng cái đầu dập nát, làn da xám xịt, cùng bàn tay giá buốt đang lôi mình đi. Cô gào khóc lên kinh hãi, người co giật, tâm trạng đã hoảng loạn tột cùng.

“Không, không…buông tôi ra…buông tôi raaa…”

Tiếng cười ma quái nghe rợn xương sống lại vang vọng khắp màn đêm cùng khuôn mặt thất thần, điên dại của Lan.

Hết quyển 2.

1 bình luận về “Tuyển Tập Truyện Ma Kinh Dị – Quyển 2: Đêm Đào Mộ

  1. Pingback: Tuyển Tập Truyện Ma Kinh Dị - Quyển 1: Dải Lụa Đỏ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *